Ðã có cả một hệ thống các chiến lược và chiến thuật quản lý để ngăn chặn hay giảm thiểu các tác động đối với nguồn lực và tăng cường hoạt động du lịch ở những khu vực được bảo vệ như Ho chi minh city Vietnam. Ðây là những chiến lược và chiến thuật có hiệu quả nhất được áp dụng trong đó có sử dụng một khuôn khổ lập chính sách được sử dụng làm cơ sở cho việc lựa chọn các phương thức quản lý và đánh giá thành công của họ. Những khuôn khổ về sức chứa và Những Giới Hạn Thay Ðổi Có Thể Chấp Nhận Ðược sẽ được đề cập một cách sơ lược dưới đây. Ðể chọn được một cách thức hiệu quả nhất, các nhà quản lý cần phải tìm ra được (những) nguyên nhân sâu xa của một vấn đề nhất định như được đề cập đến ở trên đây, xác định được các chiến lược và chiến thuật thay thế, chọn và tiến hành một hay nhiều hoạt động mà họ cho là phù hợp, giám sát mức độ hiệu quả, và đánh giá nhu cầu có cần các hoạt động khác nữa hay không. Các nhà quản lý trong khi thực hiện một quá trình như vậy thường gặp phải những hạn chế về tài chính và nhân lực (số nhân viên, trình độ chuyên môn), và những mối lo ngại rằng sự tự do của du khách sẽ bị giới hạn. Những hạn chế khác trong quản lý là sự đa dạng về ngôn ngữ và văn hoá của khách du lịch sinh thái, các nhu cầu của người dân địa phương, và các vấn đề khác về chính trị và xã hội.
Việc lập chính sách Cần được dựa trên Cơ sở
Các khuôn khổ quản lý
Như Borrie, McCool và Stankey đã đề cập trong chương này, sức chứa xưa nay vốn vẫn là một khuôn khổ để lập chính sách sử dụng để đối mặt với những tác động liên quan đến du khách. Phương thức dùng sức chứa làm khuôn khổ này nhấn mạnh những chiến lược giảm mức sử dụng để giải quyết những tác động đối với nguồn lực và chất lượng chuyến đi của khách du lịch. Ví dụ, ở Công Viên Quốc Gia Volcanos của Ru-an-da, người ta quyết định số lượng du khách được phép vào thăm dựa trên cơ sở điều kiện sức khoẻ của loài khỉ Gorilla và điều kiện an toàn của du khách. Tuy nhiên, kinh nghiệm đã cho thấy rằng phương thức dùng sức chứa làm khuôn khổ rõ ràng đã hàm chứa việc áp dụng các hạn chế đối với hoạt động du lịch, thường mang tính độc đoán, bó buộc và hạn chế các nhà quản lý không được có những biện pháp hành động thay thế có thể mang lại hiệu quả cao hơn và giảm phí tổn cho du khách (Stankey et al., 1990). Mô hình truyền thống này đã phần nào được cải thiện bằng cách kết hợp các yếu tố nhà quản lý, sinh-lý và xã hội. Ví dụ, sức chứa du lịch ở khu Bảo Tồn Sinh Vật Carara ở Costa Rica và ở Quần Ðảo Galapagos được tính dựa trên số lượng du khách mà các hướng dẫn viên du lịch có thể phụ trách, khoảng cách giữa các nhóm du khách, không gian du lịch Ho chi minh city Vietnam cần thiết dọc theo các con đường mòn và khả năng quản lý và nguồn lực sẵn có (Cifuentes, 1992; Harroun and Boo, 1995).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét