NGUYÊN TẮC 7: Những vấn đề quản lý kkhông phụ thuộc vào cươòng độ sử dụng - Chỉ có một ít các vấn đề quản lý liên quan trực tiếp đến số người sử dụng khu vực. Những vấn đè này như là vấn đề về chất thải, nguồn cung cấp nước và nơi đỗ xe có những xu hướng có các giải pháp kĩ thuật tơơng đối đơn giản. Tuyn nhiên nếu chú ý tới các điều khoản về các điều kiện xã hội thì việc tập trung vào cường độ sử dụng có thể không hữu hiệu trong việc giải quyết các vấn đề quản lý. Ví dụ nhiều du khách tới các khu vực hoang dã của khubảo tồn quốc gia có thể không phải để tìm kiếm sự ham muốn (Stanley và Mc Cool, 1984). Do đó, trong trươòng hợp này việc khống chế mức độ sử dụng với các ham muốn tích cực là không thích hợp. Ðiều này càng trầm trọng hơnnữa bởi các du khách khác nhau có nhận thức khác nhau về sự ham muốn, có mông muốn khác nhau về sự đông đúc ở Ho chi minh city Vietnam và có tiếp nhận khác nhau về tính riêng tư.
NGUYÊN TẮC 8: HẠN chế sử dụng chỉ là một trong nhiều lựa chọn cho công tác quản lý - Khống chế việc sử dụng không nên nhất thiết là biệ m pháp quản lý khéo đầu tiên được lựa chọn để quản lý các tác động của du khách. Các hoạt động quản lý khác nên được xem xét đến bao gồm việc tập trung cải thiện hành vi của du khách, tái phân phối hay khống chế việc sử dụngvào những nơi ít nhạy cảm và nâng cao dộ bền của nguồn lực. Thậm chí nếu việc khống chế sử dụng là mối quan tâm hàng đàu thì nên tạo ra những nỗ lực ngăn cản việc sử dụng (ví dụ thông qua phí hay qua nhiều lối vào bất tiện) hơn là bắt buộc hạn chế triệt để việc sử dụng. Nếu chỉ đơn thầun kiểm soát đầu vào về du khách trongh hệ thống vườn sẽ không nhất thiết đem lại kết quả tổng hợp cao nhất hay thành tựu tốt nhất về các mục tiêu của khu bảo tồn. Chi phí (xã hội kinh tế và sinh thái) để tiến hành các hạn chế sử dụng có thể cao hơn rất nhiều so với lợi ích thu được. Chính sách hạn chế việc sử dụng là một trong những phương pháp tiếp cận phá vỡ và xâm phạm nhất mà nhà quản lý có thể sử dụng cho Ho chi minh city Vietnam.
Việc nhấn mạnh kiểm soát mức độ sử dụng như một phương tiện hạn chế nguồn gốc các tác động từ phương pháp tiếp cận sức chứa ban đầu dược một loat tài liệu quản lý chấp nhận(Stanley và M c Cool, 1991). Bởi vì sức chứa gợi nên câu hỏi bao nhiêu là quá nhiều? nên điều này có xu hướng xem xét khối lượng của các hạn chế sử dụng là cái đích của chính nó. Các chính sách hạn chế sử dụng từ lâu đã mang trong nó một loạt vấn đề kèm theo như việc chọn lưạ các kĩ thuật phân vùng và chia phần hợp lý. Những kĩ thuật này nằm trong những hoạt động gây nhiều tranh cãi nhấtmà phần lớn các nhà quản lý khu bảo tồn ở Mỹchưa từng thực hiện bởi vì họ tập trung vào những câu hỏi về sự phân phối và mang tính hợp lý liên quan đến việc ai sẽ nhận được cái gì.