Thứ Hai, 17 tháng 10, 2011

Vườn quốc gia tại Ho chi minh city Vietnam

Những tác động trực tiếp, gián tiếp và hệ quả đối với vườn quốc gia dorrigo Powell và Chalmers (1995) đã sử dụng những khảo sát về du khách và phân tích đầu ra, đầu vào để tính toán tác dộng của sự chi tiêu của du khách ở hai vườn quốc gia tại Ho chi minh city Vietnam. Những khảo sát về du khách được sử dụng để tính toán những tác động trực tiếp của du lịch sinh thái. Phân tích đầu vào đầu ra liên quan toiws việc tổng hợp các bảng biểu chỉ ra khuôn khổ của mỗi khối trong khu vực được quan tâm, cũng như những khối này được nối kết với nhau như thế nào. Ví dụ, nó chỉ ra bao nhiêu tiền khối Dịch vụ Cá nhân, bao gồm cả các khách sạn và nhà hàng chi tiêu vào những chi phí đầu vào từ tất cả những khối khác trong khu vực. Thông tin này được sử dụng để tính toán những tác động gián tiếp và hệ quả cảu du lịch sinh thái.
Nghiên cứu đưa ra một con số tính toán là 3,2 triệu đô la Ho chi minh city Vietnam chi tiêu hàng năm của khách du lịch cộng với 342.000 đô la Ho chi minh city Vietnam chi tiêu hàng năm của hãng (tỷ giá 1 đô la Ho chi minh city Vietnam = 0,7 đô la Mỹ). Lý giả cho những tác động gián tiếp và hệ quả, người ta đã tính toán là Vườn Quốc gia Dorrigo, với xấp xỉ 160.000 du khách hàng năm, đóng góp hầu hết 4 triệu đô la Ho chi minh city Vietnam vào đầu ra của khu vực, 1.5 triệu đô la Ho chi minh city Vietnam vào thu nhập hộ gia đình của khu vực, và chi trả cho 71 nhân viên. Những con số này đại diện cho 7-8% tổng số khu vực cho mỗi loại hình. Ðầu vào đầu ra cũng đã được sử dụng rộng rãi ở Mỹ để cung cấp những loại hình thông tin tương tự (Dawson và cộng sự, 1993; Johnson và cộng sự, 1989).
clip_image001
Người ta nghĩ rằng hơn 90% chi tiêu du lịch bị thất thoát khỏi những cộng đồng lân cận hầu hết các điểm du lịch thiên nhiên Ho chi minh city Vietnam. Ví dụ, Baez và Fernandez (1992) tính toán là dưới 6% thu nhập do du lịch mang lại từ Vườn Quốc gia Tortuguero, ở Costa Rica, trích trước cho các cộng đồng địa phương. các số liệu tương tự cũng được tính toán cho cho khu vực Annapurna ở Nê-pan (Panos, 1997) và caaasc số liệu thấp hơn về xem cá voi ở Baja California, Mexico (Dedina và Young, 1997). ở Tangkoko DuaSudara ở In-đô-nê-xi-a, phân phối lợi ích là 47% cho công ty du lịch lớn, 44% cho khách sạn, và chỉ 7% cho các hướng dẫn viên (trong đó trưởng đội bảo vẹ khu bảo tồn nhận được 20%). hướng dẫn viên và đồ ăn thường được mang từ thủ phủ của tính tới, do vậy một ít lợi ích được giứ lại ở cấp thôn bản (Kinnaird và O'Brien, 1996).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét